Wednesday, 20 January 2010

Anh Bách - ngày 32 tháng tuổi


Chúc mừng “anh Bách” 32 tháng tuổi…
Chuyện cái tên “anh Bách” là như sau: chiều về cha thường đút Bách ăn, những lúc như vậy phải có hoạt hình để ảnh tập trung theo mèo, theo chuột, theo siêu nhân Bin, Ben gì đó mà quên chuyện bên ngoài là “nghệ sĩ cha” đang phiêu theo từng muỗng cơm. Được hơn nửa chén bắt đầu nhơi nhơi rồi ngậm luôn, không chịu nuốt nữa…
Thế là cha cũng chuyển bài: ”Bách nuốt không, cha tắt tivi giờ”, ngay lập tức miếng cơm được nuốt cái ào…từng muỗng với từng chiêu khác nhau trong sự ngán ngẩm của người nghệ sĩ bất đắc dĩ thì chén cháo nhỏ xíu cũng bắt đầu cạn. Thế là giọng oanh vàng của mẹ cất lên ”Bách xong chưa lên lầu ngủ mai đi học sớm nè”, chuyện ăn đã khó, chuyện dứt khỏi anh mèo và chuột đánh nhau chí chóe trên tivi còn khó hơn gấp bội. Thế là cậu Trường tiếp sức ”Bách lên lầu không? Không lên cậu tắt tivi à…”. Cu Bách bắt đầu rối băng – nếu không lên thì cậu tắt tivi, ko thể nào – mà nếu lên thì sao coi tivi được 
?! Thấy cách nào cũng khó thực hiện nên Bách chuyển sang cách cuối cùng – mếu máo và òa khóc
. Vậy là cũng nấn ná thêm chút nữa…
Tình cờ cậu Trường đang ăn dưa hấu, một mình một trái…mẹ G vừa chọc cậu vừa chọc Bách: “Trường đút cho anh ăn với”, nghe xong Bách có cơ hội “trả đũa” liền : “Cậu Trường đút cho anh Bách ăn với”, mọi người nhìn nhau và ồ lên ”Anh Bách của ai”, Bách trả lời liền “anh…anh…anh của cậu Trường”, không biết có phải mắc cỡ không mà “anh Bách” vừa cười vừa úp mắt xuống bàn một hồi lâu – thiệt hết biết!!!
Mấy ngày này cây mận đang mùa say quả. Từng chùm hoa nở trắng muốt xen với từng chùm trái chín hồng.
Tối tối nằm đọc “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh nghe tiếng mận chín rơi rụng mà liên tưởng đến cảnh pháo kích miêu tả tỉ mỉ trong truyện. Lâu lâu một tiếng cạch rời cành của trái mận nghe như tiếng pháo đề-pa đầu nòng, tiếp theo tiếng vút vút, tiếng lóc chóc khi trái mận va vào từng chiếc lá trên đường rơi xuống càng nhanh và kết thúc là tiếng bịch thật to khi tiếp đất. Và mỗi sáng khi Bách còn tranh thủ nướng từng phút vàng ngọc miệng ú ớ mơ ngủ nhắc bạn Bu trong lớp thì tiếng chổi xào xạc quét sân của cha cũng cất lên. Từ ngày nhà ta có thêm “ông bạn già” này mẹ G vui nhất, vui không phải vì những dĩa mận tròn căng mỗi mùa mận chín mà có việc thêm cho cha ù vận động bớt cái bụng bia đang ngày càng phát triển
Ngoài sân nhánh lan mang về từ Đà Lạt treo trên cây mận đang khoe sắc vàng rực, càng nôn nao cái Tết đang đến rất gần!!!

No comments:

Post a Comment