Cầm
Kỳ
Thư/Thi
Họa
Trong chuyện "Tiếu ngạo giang hồ" nhớ đến Giang Nam Tứ Hữu gồm 4 cao thủ ở Cô Mai Sơn Trang. Cả 4 vị này đam mê, đắm đuối đến độ có thể đổi cả mạng sống của mình để mong sở hữu được danh tác trong đời.
- Hoàng Chung Công mê Cầm như Ngọc Tiêu, Thất Huyền Cầm, Dao Cầm. Lão đưa niềm đam mê của mình vào võ học với môn Thất Huyền Vô Hình Kiếm
- Hắc Bạch Tử mê Kỳ (cờ vây), dùng Thiết Kỳ Bàn (Bàn cờ sắt) làm binh khí, với 361 quân cờ là loại ám khí lợi hại
- Ngốc Bút Ông mê Thư/Thi, dùng cây phán quan bút, sử bộ Bùi Tướng Quân Thi (1 bài thơ cổ) là môn võ học đắc ý của lão
- Đan Thanh Tiên Sinh mê Họa, lão này mê 3 món, gọi là tam tuyệt: mê Tửu, mê Hoạ, mê Kiếm
Bốn lão này ở Cô Mai Sơn Trang canh giữ Nhậm Ngã Hành, không giao tiếp với người ngoài, khi Lệnh Hồ Xung và Hướng Vấn Thiên đến. Lệnh Hồ Xung đã phát hiện ra trong bức hoạ của Đan Thanh Tiên Sinh có ẩn chứa kiếm pháp, điều này làm Đan Thanh vui sướng tột cùng, rồi chưa hết, Lệnh Hồ Xung lại ngửi được các loại rượu trong hầm của lão, lúc ấy lão phát rồ lên vì đã tìm được tri kỷ....
Ôi thôi các bác ơi, đúng là "Tri kỷ khó tìm", cái vẻ luýnh quýnh mà 4 đại cao thủ Giang Nam Tứ Hữu khi gặp Lệnh Hồ Xung và các danh tác đã lột tả hết được cái thú chơi của người xưa. Đã chơi là say sưa, quên cả đất trời, là khao khát tìm tri âm, là đi đến tận cùng của tìm kiếm, là bất kể giai cấp, không hề so đo, cả đời chỉ đau đáu làm sao để vươn đến cái Mỹ...
Khoái nhất là khi Ngốc Bút Ông, khi vừa nhìn thấy bức thảo thư Suất Ý Thiếp của Trương Húc đã "hai mắt trợn ngược, hơi thở dồn dập, run run nói: Đây...đây là chân tích! Đúng là...đúng là Suất Ý Thiếp của Trương Húc đời Đường...Không...Không...Không giả được..."
Cái lắp bắp, run rẩy ấy là gì nếu không phải là sự rung động, quy phục trước vẻ đẹp của danh tác!
Hay Hắc Bạch Tử, nín thở, van vỉ Hướng Vấn Thiên bày cuộc cờ Ấu Huyết Phổ, sẵn sàng đánh đổi tuyệt học của mình, chỉ để được chép lại kỳ đồ...
Ờ mà, ai cũng có đam mê, và có lẽ hạnh phúc cho ai được sống chết với đam mê ấy...(copy blog xacxo)
Giờ mình cùng coi cái đam mê đó từ đâu ra vậy? Với kiến thức chút ít của thằng nhóc gần 3 tuổi mình thấy:
+ Do di truyền: Cái này thì khoa học thường nói rồi, di truyền từ cha mẹ, từ ông bà, sinh ra là có máu văn nghệ sẵn...+ Do môi trường sống: Cứ nhìn vào một gia đình nhiều người con, cha mẹ bình thường không đam mê gì cả, nhưng chắc chắn sẽ có một (hoặc hai) người dính vào cái vụ "Tứ phong lưu" ở trên, và cũng chắc chắn có một (hoặc hai) người phải lòng anh "Tứ đổ tường"...+ Do cha mẹ ép: Ngày xưa mẹ có chân trong đội văn nghệ của trường, làm lớp phó văn nghệ của lớp, sau này muốn con mình cũng biết hát hò chút đỉnh (chứ không phải thiên tài âm nhạc), nên mới 3 tuổi đầu bắt phải tập đàn - hy vọng đừng như cha của Beethoven bắt con mình đàn suốt ngày đến nỗi ngón tay bị tê dại sưng lên








Giờ đầy niềm vui của cha mẹ mỗi sáng không phải là việc Bách ngoan ngoãn đánh răng xách cặp đi học mà trước đó, thấy con ngồi vào ghế rồi từng ngón tay thon miên man trên phím đàn buông ra những tiếng kêu um sùm hết...
No comments:
Post a Comment