Festival hoa Đà Lạt, mọi người đổ về phố núi ngắm hoa thưởng rượu, cha mẹ Việt Bách cũng đi Đà Lạt nhưng một hướng khác…mà ở đó...
Ở nơi ấy tôi đã thấy trên ngọn núi cao
Có hai người, chỉ có hai người yêu nhau
Họ đã sống không mùa đông không mùa nắng mưa
có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau
có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau
Ở nơi ấy đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi
một mái tranh nghèo một nhà sàn yên vui
một mái tranh nghèo một nhà sàn yên vui
Ở nơi ấy họ đang sống cuộc sống yên bình
Ai nghèo cũng có cây đàn cha pi
Khi rung lên vài sợi dây đàn đã đong đầy hồn người Raglai
Ôi Raglai những rừng cây ngọn núi mang tiếng đàn cha pi
Ai yêu tự do yêu rừng xanh thì lên núi nghe đàn cha pi
Ai yêu tự do yêu rừng xanh thì lên núi nghe đàn cha pi
Tôi yêu cha pi không còn cô đơn, không buồn, không vui
Tôi nghe cha pi chợt thấy nao lòng vì một giấc mơ, ôi cha pi"
Và giấc mơ của Việt Bách:
"Dưới tán thông bạt ngàn của cao nguyên Langbian lộng gió…"
...một mái tranh nghèo một nhà sàn yên vui
No comments:
Post a Comment