Wednesday, 16 December 2009

Mẹ Mạnh Tử dạy con


Tích xưa kể rằng:
Thuở nhỏ gia đình Mạnh nghèo khó, hai mẹ con lây lất sống ở những ngôi nhà mồ của nghĩa địa. Thấy người ta đào, chôn, lăn, khóc... Mạnh cũng bắt chước làm theo. Mẹ Mạnh thấy thế rất lo ngại, bà thầm nghĩ :
- "Chỗ này không phải là chỗ cho con ta ở".
Rồi lập tức bà dọn đồ đạc ra chợ ở. Mạnh thấy người cân bán mậu dịch đổi chác, cũng bắt chước làm theo. Mẹ thấy vậy càng lo ngại hơn nhiều, bà lại nghĩ:
- "Chỗ này cũng không phải là chỗ cho con ta ở."
Rồi tiếp tục bà dọn đồ đạc đến cạnh trường học ở. Lần này bà rất hài lòng vì từ khi về đấy Mạnh bắt chước học hành chăm chỉ. Bà vui vẻ nghĩ :
- "Đây mới là chỗ đáng cho con ta ở vậy!"
Một hôm thấy nhà hàng xóm giết lợn, Mạnh hỏi mẹ :
- Thưa mẹ, người ta giết lợn làm gì thế ?
- Để cho con ăn đấy. Bà lỡ miệng nói đùa.
Nói xong bà chợt nhớ là mình đã lỡ lời. Bà nghĩ :"Con ta thơ ấu, tri thức mới mở mang mà ta nói dối nó, thì chẳng ra ta dạy nó nói dối hay sao?". Đoạn bà giết lợn mà cho con ăn thật.
Lại một hôm khác, trong lúc bà đang dệt cửi, xa trông thấy con trốn học về nhà, bà buồn giận kêu Mạnh đến gần, lập tức cầm dao chặt đứt tấm vải đang dệt rồi mắng :
- Con đang đi học mà bỏ học thì cũng như mẹ đang dệt vải mà chặt đứt vải vậy.
Mạnh nghe mẹ dạy, cảm động sa nước mắt, và kể từ hôm ấy Mạnh học tập chuyên cần hơn trước gấp bội, nhờ đó Mạnh luôn là học sinh xuất sắc của lớp và về sau Mạnh trở thành bậc đại hiền minh triết....

Và chuyện ngày nay:
Trên đường chạy về là nghe mẹ G điện í ới, "anh nhanh về chở con đi Nowzone", cha ù ậm ừ để cố lách khỏi dòng người kẹt cứng ở mấy lô cốt trên đường. Về tới nhà thì ra chiều nay cu Bách lười ăn, mẹ phải dỗ dành "ăn ngoan nha cha mẹ dẫn đi Nowzone". Ê a thêm gần nửa tiếng mới hết chén cháo "be bé xinh xinh" thì đồng hồ cũng điểm 7h tối. Hết chơi với Bách trò đua xe, đá banh, xong ra phía trước nhìn ngắm "cây mận Noel" và đợi mẹ tắm xong cũng hơn 7h30'. Nhìn đồng hồ xong cha nói:
-Còn cữ sữa nữa mà giờ này đi đâu em ?
-Thôi mình đã hứa với con rồi mà, chiều giờ Bách đợi cha về để đi đó!!!
-Trời làm như con lớn dữ, này giờ chơi giỡn với anh biết bây lâu chắc hắn quên rồi...
-Ừ thì anh thử nói với con đi, chứ em cũng mệt và ngán quá nè, mai còn đi sớm gửi quà trang trí Noel cho trường Lan Anh nữa đó.
Vậy là cha ù bắt đầu tòm hem: "Bách ơi, giờ cha lấy xe đạp của cậu Tâm chở con ra ngoài sân đình chơi hen, ở ngoài đó có mấy anh mấy chị đang chơi đá banh vui lắm!?!?"
-"Kh...ô.ô.ô.ô.ô...ng...Bách không đi sân đình đ.â.â.u, Bách đi Nowzone chơi game hà.à.à.à.à, hồi nãy, hồi nãy mẹ nói đ.ó.ó.ó. ", giọng con bắt đầu nhão nhẹt....
Thật tình cha mẹ cũng muốn giữ lời hứa với con, nhưng đơn giản chỉ nghĩ là thằng nhóc 30 tháng tuổi như con chắc ko thể nhớ được lời hứa như là câu nói bình thường thoảng qua. Cha mẹ vội vàng thay đồ "vía" cho con, trong khi cậu 3 và cậu Tâm cười hể hả "cha ù dính kèo cu Bách rồi..."
Trên đường đi, cha nhắc chuyện mẹ Mạnh Tử dạy con ở trên, XIN LỖI CON, chút xíu nữa là cha thành người thất hứa rồi. Cu Bách đã lớn "vậy thì từ nay..." mẹ G ra nghị quyết tiếp. CÁM ƠN CON đã nhắc nhở cha về câu chuyện này, đôi khi dạy trẻ con cũng là tự dạy mình vậy...
IMG_0004_resize.jpg picture by nvquangcm
Cuối cùng Bách cũng có một buổi tối thật vui vẻ, con ăn ngoan chóng lớn, ngày càng mang nhiều "niềm vui" cho cha mẹ nhé, con yêu!!!

No comments:

Post a Comment