Thursday, 23 April 2009

Minh 23 tha'ng


Sao mình 23 tháng tuổi mà Cha Mẹ hông chúc mừng gì hết vậy ta?
Chắc do mẹ mệt quá. Cha bệnh chưa hết là tới mình nằm viện. Mẹ mệt bở hơi tai. Mà công nhận mẹ giống siêu nhân hay sao ấy. Vẫn thấy mẹ chạy tới lui cười nói như hông có chuyện gì. Chắc mẹ mình cũng là 1 siêu nhân ;)
Cha mẹ có 1 kế hoạch lớn lắm cho ngày này của mình tháng sau. Quan trọng lắm, mình tròn 2 tuổi mà. Nhưng vì quá xá lý do khách quan nên kế hoạch đó tạm thời gián đoạn rồi. Thật xui, ngay ngày đó mẹ còn bận đi công tác nữa. Nếu ko có gì thay đổi và nếu được ông bà duyệt thì mình sẽ xuất ngoại chơi 1 chuyến ;)
Lúc này ở nhà với Út sướng ghê nơi. Út cứ cười mình hoài. Nói mình chưa đủ 2 tuổi mà sao nói chuyện như người lớn. Mình tập theo mẹ “quán xuyến “ chuyện trong nhà mà. Thấy cậu 3 thì biểu “Cậu ba lên lầu ngủ đi”. Út ko ăn cơm mình cũng nói “Út ăn cơm đi, Út ăn bánh đi”. Còn nữa “Mẹ đi tắm gội đầu đi”. Mỗi chiều chỉ mong cha vừa về tới nhà thì mình nhào ra “Cha về, cha về. Đi nhà cậy mận”. Bây giờ mình oách lắm, ko thèm kêu cậu Tâm nữa mà tuôn luôn 1 tràng “Cậu Ba cậu Tâm cậu Trường anh Bi ồ” vậy mới tài chứ ;) Hôm bữa mình làm mẹ bất ngờ, mình quàng tay qua vai mẹ rồi nói “Ôm cái coi”, khi mẹ kề mặt sát người mình nói nho nhỏ: "É ô"... Hihi, mẹ xúc động muốn khóc. Mình giỏi cái tài bắt chước mấy bạn Telebubbies đó mà. Bây giờ trong nhà ai cũng làm giống mình hết. Chút chút lại nghe “ôm cái coi, é ô” vậy là mình được ôm vào lòng hoài.
Tấm hình trên là con é ô với cây cột nhà cậu Tâm ở Cần Thơ...

No comments:

Post a Comment