Con trai yêu, 2 ngày nữa là con tròn 23 tháng tuổi. Vậy mà còn phải vượt qua 1 thách thức đầy cam go: 3 ngày nhập viện bệnh viện Nhi đồng 1. Cha mẹ cố gắng tránh né 2 từ này cho con từ nhỏ tí đến giờ nhưng không vượt qua nỗi với cơn viêm thanh quản cấp.
12 giờ đêm vô bệnh viện với cơn ho oằn người, con đã được tiêm ngay 2 mũi, 1 vào tay, 1 ở mông. Còn thử máu, 1 rút ở đầu ngón tay áp út bên trái, 1 ở vành lỗ tai. Thế là cậu nhóc vui vẻ dễ tính hàng ngày biến đâu mất, thay vào đó là một anh chàng nhỏng nhẽo, hoảng loạn vì sợ BS, sợ chích, sợ không khí bệnh viện, cậu chỉ bám víu lấy mẹ và một mực đòi về nhà, về nhà.Con phản kháng dữ dội đến nỗi chú điều dưỡng đầu hàng ko thể chụp phim phổi nghiêng cho con, cứ đưa Bách vô cái máy đó lá Bách giãy giụa, la khóc.
Vô bệnh viện nhóc nào cũng được đặt kim tiêm sẵn ở tay, để dễ dàng cho việc tiêm thuốc mấy ngày sau đó. Mẹ rất cảm ơn cô điều dưỡng lành nghề, trong đêm chập choạng, trong cơn khóc của Bách, khi cái tay tròn lẵng không thể nhìn thấy mạch máu...vậy mà cô tiêm 1 cái là ngay chóc. Nghĩ lại mẹ còn thấy lo sợ.
3 ngày khó chịu đền vô cùng rồi cũng qua. Bách đã được về nhà, chỉ còn ho chút ít, tiếp tục uống thuốc và tái khám.
Suốt tuần sau con sẽ được ở nhà dưỡng sức. Út ù đang trên đuờng lên với con.
Vài dòng cập nhật tình hình như là câu trả lời cho Bác Gấu và mẹ Ỉn. Cảm ơn rất nhiều đã nhớ Bách.
No comments:
Post a Comment