Tiếp tục chuyện nàng đi học. Tuần
đầu tiên nàng chỉ học 1 buổi mỗi ngày để làm quen thôi. Hai buổi sáng đầu tiên
ko khóc làm mẹ an tâm quá. nhưng nàng cũng ko cười, mẹ cứ băn khoăn sợ nàng
đang ra sức kiềm chế cảm xúc, vậy thì “già” lắm, đến buổi sáng thứ 3, cô Trang
thay vi ẵm nàng vô chơi đồ chơi như mọi khi thì cô ẵm nàng vô lớp rồi cho ngồi
trên ghế, cô quay ra lấy cháo vào đút nàng thì nàng đã khóc tut u. Mẹ luýnh
quynh nhào vô ẵm nàng, vừa xót nhưng vừa mừng thầm ràng à ha, nàng ta cuối cùng
cũng chịu khóc, nàng ta vẫn còn là con nít, mừng quá mừng quá. Nàng khóc là hai
dòng nước mắt ướt ròng, mẹ ôm miết, nói con nhìn bạn kìa, bạn đâu có khóc, con
chơi đồ chơi kìa, con ở đây xíu rồi cô ẵm con ra sân chơi nha, con thích đạp xe
hay cầu tuột, Nhã Thư ôm riết lấy mẹ, lắc đầu lia lịa “mẹ ẵm, mẹ ẵm”, một lúc mẹ
cũng phải đưa con cho cô, cô nói dỗ chút xíu sẽ nín, mà Thư nín thiệt. Đến
10h30 Bà nội đến đón Thư về thì con đã quên chuyện khóc buổi sáng.
Buổi sáng thứ 4, khi con thức dậy
rửa mặt đánh răng vệ sinh xong thì thay áo đầm, con thấy cái áo đầm hoa tự nói
“đẹp hen”, vậy mà khi ngồi xuống cho mẹ cột tóc mặt mày bắt đấu méo mó, chắc là
nàng nhớ cột tóc xong phải đi học đây. Cha mẹ chở đến trường, vừa quẹo vô cổng
nàng đã biết, “con ko đi được đâu” Cha còn chọc, con ko đi được thì mẹ ẵm con
vô !
Chiều về mẹ hỏi con khóc có lâu
ko thì Nhã Thư nói “con có khóc, cô nói nín đi nín đi” thấy thương Thư quá. Biết
Thư đi học, buổi chiều Ông Bà ai cũng gọi lên hỏi thăm làm Thư trả lời mệt nghỉ,
nàng nghe chuông đt bàn reo là chạy lại a lô liền, nói chuyện rành rọt như người
lớn dễ thương quá sức, ko có gì mà Thư ko biết nữa, Út cứ nói hoài như vậy, để
xác nhận thành quả của Út đó J
Nhã Thư thấy Anh hai học cũng bắt
chước học theo, các chữ cái trên bàn học của anh hai Thư biết hết và hay đọc “anh
nờ, em mờ, chữ A, hình bầu dục, hình trái tim, hình ngôi sao…” giọng hay lên xuống
và nhấn nhá như là cô giáo đang dạy học vậy.
Mẹ nói với Bách mẹ phải đi công
tác 1 tuần, Bách quay qua ôm mẹ thủ thỉ “con ghét mẹ đi 1 tuần”. Bách còn ôm mẹ
và nói “con thấy trong bụng mẹ có lo, mẹ lo đi khỏi căn nhà này”, thương hết sức.
Ngày nào mẹ cũng gọi về, hồi nào giờ đâu có biết viber nó tiện dụng như vậy, nhờ
đó mà mẹ con có thể trò chuyện mỗi ngày như ở nhà. 10h đêm Bách còn chưa chịu
ngủ, than nhớ mẹ, mẹ nói “cứ tưởng tượng như có mẹ nằm bên cạnh” vậy mà khi mẹ
về Bách còn nhớ và nhắc lại “con tưởng tượng có mẹ nằm bên cạnh”. 1 tuần mẹ vắng
nhà thì Nhã Thư đi học được có 1 buổi thôi, còn lại là 1 ngày nghỉ lễ giỗ tổ
Hùng Vương và con hơi sổ mũi là Út cho ở nhà! Mẹ đi đến ngày thứ 4 đã muốn về
ngay lập tức rồi, thì bên nhà ngày thứ 4 mấy cha con cũng bắt đầu lộn xộn, Bách
thức trễ vì hôm qua em quậy đến khuya mới ngủ được, Nhã Thư thì ho, nghỉ học ở
nhà. Mẹ kết luận, mẹ con mình chỉ có thể xa nhau 3 ngày trở lại thôi!
Nghe Út kể chuyện thế này: Bách
nói hôm nay con học chữ Út ở trường, con nói với cô giáo, con có bà Út ở nhà
chăm con hiền lắm. Bách còn hỏi Út sao con kêu Út là Út ù? Rồi Út giải thích và
nói Út tên là Phan Kim Hoàng, Bách mới nói “trời, Út có tên đẹp dữ ta”. Ngày đó
mẹ về, quấn quít với các con suốt cả ngày, vừa rời 1 chút là Thư hỏi “mẹ đi đâu
vậy” mẹ nói mẹ đi chợ, Thư kéo dài giọng “mẹ đừng đi chợ” hihi, con gái yêu dấu
ơi, ai mà muốn rời xa con đâu con!!!!
Thik cai cach Bach hoc va hoi qua hen. Co dua no cha them hoi gi dau, ve nha cung ko ke lai voi gdinh da hoc gi o truong...sao 2 dua nho nha nay co ve 8 vay nhi.kkk
ReplyDeletecon của hai 8 mà dì Mị, phải là trùm 8 chứ hihi. Phải tạo thói quen cho con luôn muốn nói chuyện với mình vậy đó Mị ơi. Bách ngày nào về cũng "con có chuyện này muốn kể với mẹ" :) cho nên Bách luôn muốn ngủ chung với mẹ là vậy đó, có nhiều chuyện để 8 lắm :)
ReplyDelete