Đây là
năm thứ hai cả nhà mình tất bật trong tháng trước tết vì Món Quê. Rất mừng vì
cả nhà có nơi chốn để thỏa sức sáng tạo và thể hiện tài lẻ của mình trong tất
cả các việc làm cho Món Quê, nào là cậu T chuyên trách marketing kiêm nhiếp ảnh
gia phụ trách phần hình ảnh, quảng cáo, Cha ù chuyên gia chém gió đi nói tốt
cho MQ ở tất cả các diễn đàn có phí và miễn phí, mẹ phụ trách khâu cung ứng và
quản lý chất lượng cũng như đơn hàng, còn cậu ba là delivery man kiêm chăm sóc
khách hàng, Hạnh là chuyên gia dắt mối, Út ù làm chị nuôi nuôi mấy cái tàu há
mồm luôn cần có năng lượng dồi dào mới có thể lao động được. Trong tất cả các
việc làm thì Bách thích nhất là nhiệm vụ dán nhãn cho chai mật ong..một tối cả
nhà lu bu quá, cha tính thay cái áo cho ghế salon, một mình làm ko ai tiếp, cha
hỏi lớn “có ai tiếp tui không” ai cũng lơ vì bận việc của mình thì Nhã Thư bay
ra “cha cha, để Thư tiếp cha cho” một cách đầy xung phong và hăng hái J Con gái ai cũng nói quá giống mẹ và bà
ngoại ở cái tính nhanh nhẹn, năng động nhiều khi quá mức cần thiết luôn. Hay lanh
chanh, nói nhiều và chủ động trong mọi tình huống, lúc thức đã nói chuyện suốt
rồi mà đến lúc buồn ngủ rả rời còn cố gắng thều thào, ngủ với mẹ thì hỏi “Cha
đâu rồi mẹ?” và ngược lại...rồi “anh Bách đâu rồi mẹ, Út đâu rồi mẹ, cậu T đâu
rồi mẹ?”...
Tết năm
nay mẹ nghỉ thêm phép nên có 1 kỳ nghỉ dài từ 25 tết đến mùng 10. Cả nhà mình
được vi vu ở quê nội, quê ngoại, quê bà cô, quê bà cố rồi còn cùng nhau đi chơi
V.Tàu đến 3 ngày nữa. Thật là những ngày nghỉ tran ngập niềm vui bên gia đình
lớn của mình. Năm nay cha mẹ và ngoại có 1 kế hoạch rất mang tính ước mơ, hy
vọng tết năm sau khi mẹ ngồi viết tiếp những dòng như thế này thì kế hoạch ấy
đã hoàn thành, mơ ước thành hiện thực rồi.
Nhã Thư
được tổ chức sinh nhật 2 tuổi ở nhà ngoại, hôm đó nhà mình lục hỷ như ông ngoại
nói: SN Nhã Thư, thôi nôi Hoàng Lan, mừng Bà Ngoại lục tuần, mừng Bà Ngoại 40
năm tuổi Đảng, mừng 35 năm đám cưới ông bà Ngoại, mừng Cha Bách vừa bảo vệ xong
luận văn thạc sĩ. Mẹ tặng cho Ông Bà Ngoại cặp nhẫn để gọi là, kỷ niệm 35 năm
thấy hai ông bà còn vui vẻ khắng khít trêu đùa nhau rất nhiều, đi chơi VTau
thấy Ông Bà vui vẻ chụp nhiều tấm hình “hồi teen” mà thấy long ấm áp. Mẹ thường
tự nhủ, vợ chồng, lâu ngày ở chung dễ hóa nhàm, chỉ cần còn trêu đùa nhau được,
8 với nhau được là còn hạnh phúc.
Nhã Thư
hai tuổi biết hết rồi, ko còn gì để dạy nữa, đây là điều đáng lo vì có lẽ ở nhà
đã hơi ko bắt kịp nhịp phát triển của con rồi, để cho con đi học đúng phương
pháp thôi. Mẹ đang đăng ký cho con học trường Lan Anh giống anh hai con hồi đó.
Nhã Thư
đi đường từ CM lên SG biết hỏi: cái gì chớp chớp vậy cậu T ơi? Thì ra là con
nhìn thấy đèn led ở hai bên đường quốc lộ. Đi xe ngang ngã 6 chỉ tay chỗ vòng
xoay rồi phát biểu “đẹp he”. Tối ngủ bú hết sữa thì đưa bình cho mẹ nói “mẹ pha
sữa dùm con đi mẹ?” muốn ăn bánh thì nói “Út cho Thư ăn bánh đi, ăn bự bự đi,
ăn nhỏ nhỏ đi” rồi nói luôn “ăn lớn lớn đi” tía thị lia luôn vậy đó. Buồn ngủ
thì nói “mẹ hát ru đi, mẹ hát bài con thằn lằn đi, mẹ hát nhỏ nhỏ thôi”. Gặp
cha hay đòi “cho coi nhong nhong đi cha”. Về nhà bà cô chơi thấy dòng sông đục
ngầu phù sa thì chỉ “hồ bơi kìa mẹ”. Đi VT chơi, ở căn hộ trên cao, ngước lên
nhìn thì chỉ “mặt trăng kìa mẹ, trăng đẹp he”, sáng ra cũng chạy lại cửa sổ đó
hỏi tiếp “mặt trăng không có” xong chạy qua cửa sổ kia nói “mặt trăng ko có
luôn” xong kết luận “mặt trăng nằm xuống rồi”, lanh chanh như vậy nên cậu ba phán
“bó tay con bà hai luôn rồi” thế là từ đó về sau Nhã Thư hay nói “bó tay con bà
hai luôn rồi, ui là mèn”!!!
Mẹ Giang lo "Món quê" không thèm chộp hình nào cho con hết, không có hình để xem luôn!
ReplyDeleteDung roi do, fai kem hinh de mai mot cho con xem chu..
ReplyDelete