Thursday, 19 December 2013

Những ngày mùa đông

Những ngày này SG trở trời lành lạnh vào buổi sáng, ngày nào mẹ cũng cho Bách mặc áo ấm vì phải ra khỏi nhà từ lúc 6h45. Gần đến noel rồi, con cứ hỏi mỗi ngày sao lâu quá vậy mẹ. mẹ nói con ráng ngoan rồi gần đến noel viết thư cho ông già noel, bé ngoan sẽ được tặng quà. Con vẫn tin nhưng đã bắt đầu hỏi mẹ “Có ông già noel thiệt hả mẹ.” hihi, thần tiên được đến đâu hay đến đó con hen, sẽ là những ký ức đẹp đẽ. Con viết “con muốn ông già Noel cho con một con quay cánh chim bão tố” xong viết trên tờ giấy khác “con muống ông già noel tặng em con 1 con búp bê”
Con đi học về khoe, mẹ hôm nay trong giờ anh văn, đến phần vẽ hình con vẽ dùm bạn kia hình cái cặp, vẽ xong bạn đó nói “Bách đúng là chàng trai siêu phàm” câu này thật ấn tượng nên mẹ ghi lại cho con.
Nhã Thư sau chuyến đi chơi Nha Trang về thì đã biết cách nói chuyện bằng câu hỏi. Nàng hay giả ngơ ngác: mẹ, giờ chơi gì mẹ, mẹ cha đâu rồi mẹ, anh hai đâu rồi mẹ, út tắm chưa, út ăn cơm chưa, út thay đồ chưa, rồi út bịnh chưa hihi, mẹ hay gọi về hỏi ngoại hết bịnh chưa, Nhã Thư nghe lóm nói thành “ngoại bịnh chưa”… hỏi búa xua với vẻ mặt cố tình ngơ ngác, mắc cười quá.
Cha hay nói sao Nhã Thư là con gái mà tính tình quá nhanh nhạy và mạnh mẽ như con trai, cộng thêm tính vô cùng hài hước và nói nhiều như bà tám nữa. Cái cầu thang ở nhà mình có lẽ là đồ chơi yêu thích nhất của con, một ngày con chạy lên chạy xuống ko biết mấy chục lần, bây giờ toàn leo hai bậc/lần không, y như con trai à. Chỉ thương út, vì sợ con té nên luôn luôn đi cùng con, hic, làm cái chân đau khớp lại càng đau thêm. Út còn kể Thư nghịch ngợm vầy nè: út xi cho Thư thì con nói “út xi nhỏ nhỏ thôi” đến khi út xi nhỏ thì lại chọc “út xi mạnh đi” hết nói nỗi luôn à.
Mẹ luôn có ác cảm với các loại thiết bị số nói chung, Ipad, điện thoại, máy tính bảng, máy vi tính…chỉ là phương tiện dụ dỗ con nít khi người lớn lười biếng. quăng 1 trong các thứ ở trên ra là con nít mê tơi, không khóc, không chạy nhảy, không nói chuyện, người lớn…khỏe. Cha cũng hay như vậy, thảy cái đt cho Thư chơi game, cho con mèo đội nón, cho mèo đi ngủ…ôm cái máy một hồi con trở nên căng thẳng, mẹ lấy lại nói “hết pin mẹ đem sạc pin” thì cái mặt Thư nhăn lại nói: “đưa đây”, rồi còn “của ta, của ta”, trời, hồi nào giờ ở nhà có bao giờ ai nói “của ta” đâu à, vậy mà cô nàng 22 tháng tuổi dám la lên “của ta”, hết biết chưa, mẹ bốc con lên vừa dụ dỗ vừa ẵm ra đường chỉ cho con con mèo thật, con chó thật, chơi với đồ thiệt vui hơn nhiều con à. Con nít thật là dễ ghiền, mẹ sẽ ko cho con chơi với “mèo số” nữa đâu nha.

Mấy ngày nay cha về CM lo tang cho bà cô năm. Mẹ ở nhà tối ngủ với hai con. Anh hai luôn là người ngủ trước, còn Nhã Thư nhảy tới nhảy lui, hỏi anh hai hết bệnh chưa, anh hai ngủ chưa…hai đứa nằm hai bên tay của mẹ, thiệt là ấm áp.

No comments:

Post a Comment