Tuesday, 15 October 2013

Cuối tuần rồi mẹ đi họp phụ huynh cho con, lần đầu tiên ở lớp 1.
Lần thứ hai gặp cô giáo của con một cách gần gủi, có hai câu chuyện có thể rút kinh nghiệm trong hành trình nuôi dạy con từ trao đổi của cô giáo. Một là cô than lứa tuổi này nhiều em hiếu động quá, vì bây giờ con trẻ được chăm sóc tốt, dinh dưỡng quá đầy đủ, năng lượng đến từ thức ăn nhanh, từ sữa, từ ca cao, từ coca. Nói đến chuyện Bách nói nhiều quá, cô nói có thể giảm bớt thức ăn/uống có chất kích thích như coca, milo, mẹ nghĩ à mà đúng thiệt, mỗi tối mẹ đều pha cho con 1 ly sữa hươu cao cổ thêm 2 muỗng milo cho con đỡ ngán, cô nói cũng có lý, ngẫm ra cũng có cơ sở khoa học, hihi để giảm bớt coi cái tật bà tám có giảm được xuống còn bảy rưỡi hay không…
Lần thứ hai cô nhờ quý phụ huynh nhắc nhở con em giữ gìn đồ dùng học tập cẩn thận, cô nhắc nhiều trên lớp nhưng xem ra vẫn chưa đủ ép phê. Cô nói có bạn cẩn thận, 1 cây bút chì có thể dùng được đến hết học kỳ, có bé thì thay bút mỗi ngày…mẹ nghe và tự giật mình, các con bây giờ đầy đủ quá, mẹ xem những chuyện này cũng quá nhỏ nên mỗi ngày về thấy mất bút, gôm, đồ chuốt là thay ngay cái mới vào cho con, với mong muốn con có điều kiện đầy đủ nhất. chuyện nhỏ nên ko để ý nhưng nghĩ lại phải bắt đầu từ những chuyện nhỏ xíu thế này, dạy con biết cẩn thận bảo quản đồ đạc, từ cái nhỏ nhất, thì con mới biết quý được đồ đạc của mình. Mẹ đang thấy thế này, con và Nhã Thư quá là đủ đầy, quá nhiều quần áo đồ chơi giày dép, có thêm một món gì hay mất đi một món gì các con cũng ko thấy quá vui hay quá tiếc, vậy thì tụi con sẽ thấy đầy ứ, ko còn quý món gì cũng như ko còn trân trọng những gì mình có và mình ước được có nữa. Vậy nên, mẹ đã ko còn mua đồ cho con một cách tùy tiện nữa, đồ chơi ở trường bán là dứt khoát không cho (toàn là đồ Trung Quốc, con nghe vậy cũng ko đòi nữa), còn món đồ chơi con đang ước được hứa sẽ tặng nếu con ngoan vào dịp noel này. Bách cứ hỏi còn mấy tháng nữa mới đến noel, sao lâu vậy mẹ! con cũng còn tin là sẽ viết thư và được ông già noel tặng quà nếu con ngoan, con còn kể chuyện này với các bạn ở lớp.
Còn Nhã Thư cũng gần hai tuổi rồi, mẹ cũng sẽ để ý đến việc này.

Mẹ đang đọc cuốn Trẻ thơ trong gia đình của Maria Montessori có những đoạn rất đáng suy ngẫm như thế này: “các bạn cứ than phiền các con nhỏ luôn đeo bám, lấy hết thời gian của các bạn lúc ngủ cũng như thức nhưng các bạn cứ nghĩ mà xem mình sẽ buồn biết bao khi không còn có ai không thể ngủ được khi ko có bạn bên cạnh, trên thế giới này có một người nào mỗi sáng mở mắt ra là đi kiếm bạn đầu tiên chỉ để ôm và hôn bạn…” trong khi trên mạng thì ầm ĩ phê bình các ông cha bà mẹ VN dạy con mình phụ thuộc, trẻ em Mỹ ngủ riêng từ lúc 3 tháng tuổi…còn mẹ thì chỉ muốn mỗi ngày mỗi ngày được đeo bám bởi các con, Bách và Thư, mà thôi.

3 comments:

  1. Chắc là tình hình chung của đa số các bé bi giờ, quá đầy đủ nên không thấy cái gì có giá trị cả, nhiều lúc mẹ cũng biết vậy nhưng có khi con không đòi cũng mẹ mua luôn: quần áo, giày dép, đồ chơi, kẹp tóc, ...có những cái mặc có 1 lần là ...di cư về CM cho con cậu út. Chắc đã đến lúc các mẹ phải khiêm khắc với ...chính mình chứ không phải với con. hehe

    ReplyDelete
  2. Giat minh thiet ta,phai han che mua do choi cho Bean lai moi duoc.hjhj

    ReplyDelete
  3. Giat minh thiet ta,phai han che mua do choi cho Bean lai moi duoc.hjhj

    ReplyDelete