Hôm trước về đám cưới cậu ba, bận lên ghé nhà ông cậu Hùng quá cảnh, Bách một mình loanh quanh nhà ông cậu, tình cở ôm được một xấp truyện tranh trên lầu xuống và hỏi “ông cậu cho con nghen?” ông cậu gật liền và khen thằng nhỏ ham học hỏi, thấy sách là mê liền. Đó là những cuốn truyện tranh Doremon mà con đang đón xem phim hoạt hình hàng tuần vào lúc 6h30 chiều thứ 7, chủ nhật.
Đọc đến đây chắc cậu Tâm la oai oái vì đó là những tài sản vô cùng quí giá của cậu. Theo lời Hạnh thì cậu Tâm có thể nhìn 1 cuốn Doremon cũ xì và kể lại nội dung vanh vách, nhớ luôn cả mình đã đọc cuốn đó lần đầu ở đâu, trên giường, ở salon, lén trong lớp học hay là đọc trong toilet
Cậu Tâm yên tâm, Bách chỉ mượn đỡ thôi, chừng nào cậu về và đồng ý thì con sẽ cầm luôn làm kỷ niệm
Bách bây giờ hiển nhiên là mù chữ và rất khoái nhở người lớn đọc truyện cho nghe, hôm trước Hạnh mới về, Bách vòi ngay H phải đọc cho Bách 1 tập truyện Doremon, H nói cậu Tâm khoái đọc truyện này lắm đó, Bách théc méc “cậu Tâm tự đọc cậu tự nghe luôn hả Hạnh?”, ảnh nghĩ “đọc” nghĩa là đọc to lên rồi tự nghe chứ hoàn toàn ko có khái niệm người lớn đọc nghĩa là đọc thầm ;)
Đố mẹ tại sao cò mưa, tại ông trời khóc, mẹ sai rồi, là như vầy nè…
Mời các cô chú nghe Bách diễn giải trong clip nhé!
No comments:
Post a Comment