Sáng nay Bách đi học lại sau gần 1 tuần dưỡng bệnh. Cha mẹ phải năn nỉ ỉ ôi, dụ dỗ lẫn hâm doạ mới đưa được con ra khỏi nhà, cầm theo phần quà nhỏ chúc mừng cô giáo, có kèm theo 3 nụ hoa hồng cha con Bách mới hái trước sân nhà.
Con vừa đến lớp thì được cô và các bạn chào đón. Cha mẹ rất bất ngờ với các bạn của Bách, tất cả sà vào thăm hỏi, "Bách có bệnh ko?", thiệt dễ thương. Bách được cô cho hộp kẹo để tạm thời quên nhõng nhẽo, thấy mấy bạn tình cảm quá nên Bách cũng hết khóc, quay qua nói nhẹ “để lát ớ lát ớ Bách chia kẹo cho mấy bạn nha”. Cô nói ngày nào bạn Rock cũng hỏi “Sao Bách ko đi học?”. Xúc động thiệt, con có bạn bè quan tâm đến vậy thì đừng nhõng nhẽo nữa Bách nhe.
Chúc mừng cô giáo rồi đến cha mẹ chúc mừng Việt Bách đây. Hôm nay, 20/11/09 là ngày con trai tròn 30 tháng đó.
Hai tuổi rưỡi được đánh dấu bằng 1 tuần bệnh vì cái thanh quản bị viêm. Có phải nguyên nhân do nói nhiều quá hay ko Bách? Con trai gì mà 8 thấy ớn, con mà nghe H hay mẹ nói gì mới, con chưa hiều là hỏi liền “cái gì mẹ, mẹ nói cái gì, H nói cái gì?” mẹ biết con cố tình hỏi để học thêm cái mới, để “bỏ túi” những từ ngữ, câu chuyện mới đây mà.
Đây là câu chuyện Bách mới sáng tác “ngày xửa ngày xưa, có hoàng tử tên Việt Bách, hoàng tử đi học trường Lan Anh, có mang theo cây súng ớ, cái hoàng tử bắn con mèo xỉu luôn ớ” ái dà, chuyện kể sặc mùi bạo lực. Do vì tại bởi ông cha ù và 3 ông cậu mà ra hết. Mẹ cố tình cho con xem nào Up, nào Ice age, nào Lion King, nào Finding Nemo mà, sao lại nghĩ ra 1 câu chuyện có súng ống thế này, phải cách ly Bách ngay với mấy phim hành động của cậu thôi.
Bách hai tuổi rưỡi có quá nhiều đặc điểm giống cha (hứa hẹn sẽ tả trong 1 entry khác)
Là con trai rất biết làm trò, đang ăn thì ngoẹo qua mình mẹ hòng trốn tránh, than thở: "mẹ ơi, con buồn ngủ quá trời, ngủ trên mình mẹ luôn mẹ ơi"
Là cậu nhóc đòi hỏi "đi taxi Mai Linh đi mẹ ơi", được lên taxi rồi thì khoái chí "Bách đã quá à mẹ ơi"
Con cũng biết phát biểu cảm tưởng, khi xem 1 chương trình ko thích, Bách biểu: "Cha mở cái khác đi, Bách chán cái này quá à"
Nghe nhạc Thúy Nga paris mà cứ hỏi "nhạc gì vậy cha?"
Bách hai tuổi rưỡi cái gì cũng mẹ, làm cha ù phân bì, ko biết mẹ G có chiêu gì dụ Bách đây.
Là con trai rất biết nghe lời, đang chơi siêu nhân chưởng ầm xèo nhưng cũng dừng ngay khi mẹ nói “Bách nhẹ nhàng thôi, mẹ là con gái mà”, “Mẹ là con gái hả mẹ, để Bách cột tóc cho mẹ nha” rồi nhẹ nhàng cột tóc cho mẹ và biến nó thành...tóc xù ;). Chắc con thấy cô giáo hay cột tóc cho bạn gái í mà. Mẹ đi làm về thì chạy ra đón và giành “để con cởi giày cho mẹ” rồi gỡ giày bên phải, gỡ chiếc bên trái. Nửa đêm ngủ giựt mình, thấy cha cạnh bên thì lên tiếng “mẹ đâu rồi cha?”. Ôi cục vàng của mẹ, thương làm sao!!!
No comments:
Post a Comment