Wednesday, 29 October 2008

Ha Noi mu`a thu - khoi hanh


Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa...nhưng SG thì không. Từ sáng sớm ngày khởi hành đã mưa mù mịt, chuyến bay delay từ 08:30 sang 10:30 tha hồ cho Bách quậy phá phi trường quốc nội (quậy vậy mà người ta ko chuyển sang khu quốc tế...may quá..hix...)
IMG_1070.jpg picture by nvquangcm
IMG_1078.jpg picture by nvquangcm
IMG_1079.jpg picture by nvquangcm
Lần này thích quá, bay lên 9 tầng mây chứ ko như bay về CM thấp tè tè...mẹ cứ ngủ đi con nhìn ngắm mây trời đây!!!
IMG_1095.jpg picture by nvquangcm
IMG_1088.jpg picture by nvquangcm
Tới rồi, Hà Nội khoảng 2h chiều khá mát mẻ. Khách sạn ngay trung tâm phố cổ, cả nhà ta đi dạo 36 phố phường tí nhé!!!
IMG_1106.jpg picture by nvquangcm
IMG_1109.jpg picture by nvquangcm
Bay giá rẻ nên nhịn đói sáng giờ (hehe), mời cả nhà ăn thôi, món bún Riêu đọc nhại dziết dzồi thành chữ bún Ziu lun, nhưng mà ngon đáo để nhé...
IMG_1114.jpg picture by nvquangcm
IMG_1115.jpg picture by nvquangcm
Ăn uống ở phố cổ thì phải túm tụm ở vỉa hè mới đúng bài, đó cũng là nét đặc trưng của HN. Quán vỉa hè nhưng vị ngon và giá cả ko hề vỉa hè tí nào đâu nhé. Cả nhà Bách rất thích "khám và phá" nên thấy vị Bắc rất ngon mặc dù hơi nhạt so với trong mình.
IMG_1120.jpg picture by nvquangcm
Đi dạo bằng xích lô sao ngon bằng xe cu Bách, êm ái quá nên con ngáy pho pho dù phố phường ồn ào biết bao người nhìn ngắm...
IMG_1129.jpg picture by nvquangcm
Mừng quá HN vẫn còn hàng rong, hồn phố vẫn còn đâu đây
IMG_1156.jpg picture by nvquangcm
IMG_1157.jpg picture by nvquangcm
Và người HN thảnh thơi ngắm phố phường, an nhàn không chút gì vội vã... Cậu út nói người HN sướng quá. Có mấy bờ hồ mát rượi, chiều chiều người tập thể dục, người ngồi chuyện trò hóng mát, người đi dạo thảnh thơi, còn người trong Nam ra như nhà Bách thì...làm dáng chụp hình ;)
IMG_1187.jpg picture by nvquangcm
IMG_1194.jpg picture by nvquangcm
(Còn tiếp)

Tuesday, 21 October 2008

Con 17 thang tuoi


Lâu lâu cha ù gây sốc làm mọi người ngạc nhiên quá thể ;)
Chúc mừng con trai cưng 17 tháng tuổi. Cuối tuần này cả nhà mình đi ngắm mùa thu HN con nhé.
Bách mấy ngày nay làm cả nhà hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Đang chơi vui vẻ tự nhiên con khom người xuống và đưa thẳng cái chân lên trời làm bộ té, tư thế rất mắc cười như mấy người đang múa ba lê vậy, cứ chơi chút chút lại làm bộ té để gây chú ý ;).
CopyofPA211478.jpg picture by nvquangcm
CopyofPA211481.jpg picture by nvquangcm
Trên đây đơn cử 2 tư thế  của Bách ;)
Cái cầu tháng con từng chinh phục chiều lên bằng cách bò từng bậc ở tháng thứ 9 bi giờ con có thể tự mình lên xuống thoăn thắt như con sóc. Bò hết cầu thang tầng dưới con thòm thèm vịn vào cầu thang tầng trên muốn chinh phuc tiếp nữa để lên phòng 2 cậu. Từ từ nhé Heo Vàng, cầu thang này cha Ù đi còn chưa vững nữa là.
CopyofPA211484.jpg picture by nvquangcm
"Chuyến này về CM con phải nói được nghen", đó là nhiệm vụ con nhận được từ cha Ù khi đưa con ra xe về CM với mẹ. Chỉ có 20 ngày để con hoàn thành nhiệm vụ này. Với sự giúp sức nhiệt tình của ngoại và Út Ù, mỗi ngày mẹ cập nhập lên cho cha từ mới trong ngày con nói được. Khi thì "ông", "bà", khi thì "ăn", "ngủ"...khi thì dạy 1,2,3 nhưng chỉ nói được "ba ba". Lần lên SG con đã nói khá chính xác được hầu hết các từ đơn được dạy. Lạ một nỗi từ kép đầu tiên của con không phải là 1 từ gì hoa mỹ, ko phải "phun châu nhả ngọc" như mong đợi, mà là từ "VÔ DUYÊN" học được từ cậu 3. Cái mỏ chu nhọn hoắc và uốn dẻo quẹo để phát âm chính xác 2 chữ : "Dzô Dziên". Trời, "mở miệng ra quan yêu dân quý" mà như vầy sao Viêt Bách??? Chắc phải khiếu nại Bà dì Cả quá!!!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
Nhưng vẫn còn may mắn lắm, con gọi Stalin thiệt chắc cha thay tour đi HN cuối tuần này bằng đi Liên Xô liền quá...
Vậy đó, tháng 17 đánh dấu bằng 1 chiến công nữa con nhé!!!

Saturday, 18 October 2008

Cha di Bac Kinh


Lần đầu tiên viết blog cho cu Bách khi đang đi ngoài ra nước...ủa...đi ra nước ngoài - cái này là dì Mị chọc đó. Bắc Kinh mùa này cuối thu, sương trắng lơ đãng trên hàng bạch dương chạy dọc theo đoạn đường hơn 30 km từ sân bay vào trung tâm, sắc phong đỏ rực xen lẫn với cây tương tư chớm vàng làm cho bức tranh mùa thu Bắc Kinh càng thêm mềm lòng lữ khách phương Nam. Bắc Kinh đẹp không chỉ với những con đường tráng lệ sạch sẽ được mặc bởi tấm áo xanh rì của cây tùng, cây bách, không đẹp bởi nét uy nghi của cố cung Tử Cấm Thành hay hoành tráng của quảng trường Thiên An Môn mà phảng phất đâu đó nét đẹp dịu dàng khi du khách bắt gặp hàng liễu rũ soi bóng mình bên hồ nước Côn Minh trong Di Hòa Viên một chiều cuối thu nọ. Những tòa nhà chọc trời đang mọc lên nhưng trông vô cảm và vô hồn so với những khu phố cổ cả trăm năm, những chiếc cầu vượt vươn lên nhưng không thể nào vượt qua sự hùng vĩ của Vạn Lý Trường Thành trường tồn cả mấy ngàn năm nay. Sự ngăn nắp và sạch sẽ cũng không quét sạch được màng khói bụi mờ mờ bao phủ cả thủ đô. Hàng ngàn xe buýt, xe điện chạy như con thoi nhưng vẫn chưa đủ cho con số 15triệu người. Bắc Kinh đang vươn lên một cách mạnh mẽ nhờ kết hợp giữa hiện đại và cổ kính...ngành công nghiệp, tài chính có thể mạng lại nhiều "tệ" nhưng những hàng dài người xếp hàng vào các khu di tích lại là nguồn ngoại tệ "quá đỗi là to lớn".
Bắc Kinh của ta thủ đô yêu dấu! Một thời đạn bom một thời hòa bình...
Vài dòng để đỡ nhớ cu Bách, mới xa có 4 ngày mà thèm cơm mẹ nấu quá Bách ơi!!!





Friday, 10 October 2008

No'i khong voi sua bot - tiep theo


"Cha Q sướng nghen, trúng số độc đắc rồi!"
"Là sao chị ?!?"
"Thì sữa bột đầy Melamine đó, cu Bách ở nhà chỉ bú mẹ không trúng số là gì. Năm hay mười năm nữa mới thấy còn hơn độc đắc nữa!!!"
Đó là đoạn trao đổi "ngắn" mở đầu ngày làm việc cô Thúy trên văn phòng cty cha điện xuống để bàn về vấn đề sữa bột Melamine mà báo chí đã tốn biết bao giấy mực hơn tháng qua. Mở blog này cha và mẹ định không viết về thời sự, về chính trì gì cả, chỉ để dành cho Bách cu nhưng hôm nay thì thật sự ko thể bên lề được rồi...
Cha mẹ nào ko thương con, đó là điều chắc chắn...vậy nên ko có gì lạ lắm để cha mẹ đó tìm mọi cách - có những việc ngoài khả năng - để con mình được ít nhất là bằng bằng bạn bè đồng lứa. Ở lớp học mà 100% học sinh giỏi, con ông bảo vệ cũng giỏi, con bác đạp xe ba gác cũng giỏi thì về nhà con mình chỉ trung bình thì thử hỏi cha mẹ làm văn phòng nào cam tâm. Biết rằng việc học hành 70% là do bản chất - gọi là gen - nhưng con mình được bổ sung biết bao DHA, ARA từ sữa bột, rồi bột ăn dặm mặn ngọt đủ cả và quan trọng là đã lấy cần cù bù vào thêm bằng việc bắt trẻ con từ lớp 1 phải thức từ 5h sáng học và mang 8kg sách trên vai mỗi ngày thì việc con mình chỉ trung bình chỉ làm cho cha mẹ đó phải chạy trường thôi. Từ trong bụng mẹ đã chạy bệnh viện, chuẩn bị sanh chạy bác sĩ, tới lúc sanh chạy ngày đẹp, ra tháng chạy ôsin, thôi nôi chạy nhà trẻ...nên việc cả trăm phụ huynh phải xếp hàng dài cả đêm để nộp hồ sơ vào trường điểm, lớp chọn không phải là lạ ở xã hội bây giờ.
Việc nuôi cu Bách theo kiểu hoang dã như cách gọi của H - nghĩa là đói ăn, khát uống, mệt ngủ - không ép buộc chuyện gì hay là phải ăn thêm chén bột nữa, ráng thêm 1 ly Pedia Sure và phải ngủ đủ 10tiếng một ngày cũng là đề tài xôm tụ của nhà hơn một năm nay. Ai cũng khuyên mập làm gì, roi roi dễ nuôi miễn là khỏe mạnh! Đúng...sách báo viết đầy, blog, forum còn nhiều hơn nữa nhưng trong sâu xa trong lòng nhưng bậc cha mẹ mà có con "roi roi" chắc hẳn ngày 21 mỗi tháng đi cân đo sức khỏe cũng đều nhìn vào kim đồng hồ và hít hà mà thôi...Không phải tròn trịa để cho ông bà nội ngoại khỏi phải phân bì với cháu của ông hàng xóm mà để khi gặp chuyện bênh tật mới thấy quan trọng của cái tròn trịa đấy. Khi con mình bệnh hơn mười ngày ko ăn uống gì hết thì mới thấy quí giá từng trăm cà gram đó như thế nào...
Nói vậy để thấy cả xã hội xôn xao vì chuyện sữa Melamine phần nào cũng có cái lý của nó. Đọc tin người cha ngu ngốc trên báo TT để cảm thông cho những bậc cha mẹ có con đang trong cơn hoảng loạn. Còn nỗi đau nào lớn hơn khi chính những người cha, người mẹ mỗi ngày đưa chất độc vào cơ thể con mình. “Người cha ngu ngốc” chỉ biết gạt nước mắt thầm thì: “Cha xin lỗi con! Cha sẽ đưa con đi khám, hi vọng con sẽ tiếp tục vui cười như ngày nào. Các bạn ơi! Hãy cầu nguyện cho con tôi được bình an, cầu nguyện cho tất cả những đứa trẻ uống sữa độc được bình an”.
Xin lỗi con, họ chỉ còn biết khóc trước thiên thần của mình như thế.
Nhưng rồi ai sẽ phải xin lỗi họ?
Và quan trọng hơn, làm sao có thể đền bù cho họ?
Post lại entry trước đây để thấy cha còn hơn trúng độc đắc gấp mấy lần!!!!
No'i khong voi sua bot
"Enfagrow A+ là sữa bột dinh dưỡng tiên tiến mới được đặc chế cho trẻ từ 0 - 3 tuổi, để hỗ trợ sự phát triển của trẻ trong những năm tháng phát triển quan trọng. Enfagrow A+ được bổ sung DHA (Docosahexaenoic Acid) và ARA (Arachidonic Acid), những dưỡng chất đóng vai trò quan trọng trong việc tăng trưởng khỏe mạnh, phát triển và vận hành tốt các chức năng của não, mắt và hệ thần kinh trung ương của trẻ. Enfagrow A+ còn cung cấp Axit Sialic (SA), một thành phần quan trọng của cấu trúc não bộ, đóng vai trò thiết yếu trong việc chuyển tải và lưu trữ thông tin vào não."

Từ lúc mới 6 tháng tuổi, mình đã nghe lời bác sĩ dinh dưỡng nói vơi vơi như vậy khi cùng cha mẹ đi dự lớp tiền sản ở công ty sữa Mead Jonhson. Khi còn trong bụng mẹ mình đã không có cảm tình với sữa bột cũng do cách quảng cáo quá phô như vậy. Họ rửa 2 tấm hình 1 tấm thật rõ to và nói nhờ bé uống sữa Enfa mắt sáng nhìn thấy rõ ràng, tấm còn lại lấy photoshop cho mờ đi rồi nói rằng do không uống sữa nên như vậy…trời..trời…vậy trước đó khoảng 20 năm khi thế hệ cha mẹ mình không có enfa uống chắc mắt mù hết còn đâu...
Thì cái này cũng nghe cha mẹ bực bội hãng sữa rồi nói với nhau chứ lúc đó mình vẫn nằm thiêm thiếp trong bụng mẹ nào biết chuyện gì, được mẹ truyền đầy đủ chất bổ dưỡng qua đường dây rún kia mà! Àh mà cũng ghê thật, mang bầu chỉ 9 tháng 10 ngày mà mẹ tăng 20kg vậy chắc mình cũng được bổ sung từ A+ cho đến Z- luôn còn gì nữa, cái này phải cám ơn nội, ngoại nè, Út ù nè, H ù nè…liên tiếp bổ sung tôm cua cá mắm đủ thứ cho mẹ và mình ở giai đoạn cần dinh dưỡng nhất.
Rồi cũng đến ngày mình ra đời, lần đầu tiên phải uống sữa bột vì mẹ sanh mổ chưa có sữa liền. Trời…kinh khủng hơn những gì mình tưởng tượng, nó tanh tanh, lành lạnh, ngòn ngọt, lợn cợn chẳng ra vị nào và vào trong bụng rồi chỉ chựt trào ra. Còn núm vú cao su mới ngán ngẩm vô cùng, nó cứng ngắt và lạnh tanh không một chút cảm giác. Dì Châu tưởng con đói lắm cầm lấy bình mà chọt thẳng vào miệng chẳng cho con có lựa chọn nào khác. Nhưng mà cũng thương dì là người đầu tiên cho con bú lúc ở bệnh viện vì lúc đó mẹ đau nói chuyện còn không nỗi, cha thì lóng ngóng bác sĩ bảo đưa tã thì cầm nguyên xấp báo đưa luôn. Chẳng bù với lần đầu được bú mẹ mà mình còn nhớ mãi đến bây giờ, dòng sữa nó mới ngọt ngào và nóng ấm làm sao, không biết có phải là một phần máu thịt hay không mà rất thơm tho mùi cơ thể mẹ, có phải chứa đựng điều gì đó rất thiêng liêng sao mắt mẹ nhìn con thật trìu mến khi con áp miệng vào bầu vú nút lấy nút để. Và từ đó, mình chính thức nói không với sữa bột…
Đã đến lúc mẹ đi học, phải tập bú bình vì mẹ đi cả ngày, lần tập đầu tiên không thành công mẹ hạnh phúc vì mình vẫn gắn bó với mẹ, không thành công lần thứ hai mẹ vui vì vẫn còn giá trị với con, lần thứ ba mẹ bắt đầu lo lắng sao đi học đây ? Sao đủ canxi, đủ axit béo, đủ DHA, DRA đây?? Sữa bột gì mình ghét cay ghét đắng, hết Abbott đến Enfa, hết Nestle đến Dielac, còn núm cao su được cha thay bằng cả chục loại núm silicon khác nhưng vẫn thấy cứng ngắt cứng còng…chẳng gì thay được việc rên ư hử khi bú thỏa thích mỗi khi mẹ đi học về, chẳng gì bằng ánh mắt ngạc nhiên của mẹ khi con đưa tay lên miệng cho mẹ hun trong khi con vẫn miệt mài bú...

Vậy là hơn 1 năm với biết bao lần cha mẹ quyết tâm cho mình bú bình cũng đều thất bại, cũng thương cha mẹ lo lắng cho mình không được tròn trịa như những bạn khác cùng lứa uống sữa bột, thông cảm với việc áy náy sợ con mình không đủ chất, thiếu thông minh sau này…vậy thì mình phải chứng minh mình vẫn lớn khỏe mạnh, vẫn phát triển trí não bình thường (thậm chí còn vượt trội) đấy thôi. 
Như ngày sinh nhật dì Nga, mọi người nói chị Cún hun mẹ Nga đi thì mình cũng quay qua ôm mẹ G hun 1 cái trong sự ngỡ ngàng của mọi người, như là mỗi lần cha bỏ đồ vào máy giặt thì mình cũng biết mở cửa và lấy bỏ ra ngoài như việc lục tung đồ chơi ra xong buổi tối cha về thì mình lon ton bỏ từng món vào giỏ lại, như việc mình biết cầm điện thoại nói alô nhưng đến khi cầm remote TV hăng quá cũng alô luôn như mẹ chỉ một lần đâu là quạt gió, đâu là đồng hồ treo tường thì lần sau mình biết và chỉ chính xác mỗi khi mẹ hỏi, như việc có ai ra khỏi nhà mình phải chạy lại đóng cửa phải nghe một tiếng rầm…Vậy đó, những cuộc tranh luận về việc ép cu Bách uống sữa bột vơi dần trong câu chuyện của cha mẹ mà thay vào đó là những ghi chép hôm nay mình biết làm gì càng dày đặc trong cuốn lịch để sẵn sàng trên bàn.

Và mình tiếp tục nói không với sữa bột qua năm thứ hai...
"Sữa mẹ là tốt nhất cho sức khỏe của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Sữa mẹ chính là phần thân thể của mẹ đã nuôi dưỡng và bảo vệ những đứa trẻ nhỏ bé và yếu đuối trước môi trường sống đầy rẫy những nguy cơ khi trẻ rời lòng mẹ."

Monday, 6 October 2008

2 tuan o nha ngoai


Thế là anh Bách đã về nhà ngoại được 2 tuần, để coi có Bách về thì nhà ngoại thế nào nhé?!
là bàn ghế chỏng hết 4 chân lên trời vì Bách dùng đó để làm xe đẩy
là trong nhà vốn khá yên tĩnh vì toàn người lớn nay có 1 thành viên nói hoài ko nghỉ (và...nói hoài ko hiểu!)
là có 1 thằng nhóc luôn bỏ ngang trò đang chơi mà lon ton, hớn hở chạy ra đón ông bà đi làm về
là cái máy giặt 9kg sắp có nguy cơ hư hỏng nặng vì có thằng nhóc hơn 10kg cứ đòi nhảy vào lồng giặt đứng nhún chơi
là mấy cái sào phơi quần áo cứ bị ách tắc liên miên vì treo toàn đồ ướt của Bách
là sáng nào cũng có 1 nồi cháo thịt, cá or tôm or cua bằm thật nhuyễn, thật ngon ko dành cho người lớn
là bình thủy lúc nào cũng đầy nước nóng sẵn sàng chế sữa
là mỗi ngày 3 bận, ông bà phải "thưởng thức" Bé Xuân Mai, là lúc hiếm hoi Bách ngồi yên để mẹ vô tư "đút nhét"
là phòng cậu ba vốn thơm tho vì mùi Hugo boss nay cứ thoang thoảng hương amoniac
là đồ đạc trong nhà từ nhỏ tới lớn cứ rời vị trí và di chuyển vòng vèo theo ngẫu hứng của Bách, làm ông bà ngoại phải nghi ngờ lẫn nhau, khi thì "mắt kính của tui đâu", khi thì "cái máy đo huyết áp của tui bà có cất?"
là quả địa cầu của ông bấy lâu, nay biến thành trái banh đá chơi vì sứt càng gãy gọng
là 2 con mèo lấm la lấm lét ko còn chốn dung thân dưới sự dọa nạt, rượt đuổi của Bách
là nghe tiếng cười vui tươi của ngoại, rất thường xuyên
là...còn nữa nhưng Bách thức rồi, mẹ phải pha sữa và cho Bách xem Xuân Mai tiếp thôi ;)