Sunday, 29 June 2008

Bach ta di hoc


Ngày đầu tiên đi học
Em mắt ướt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi
Chao ôi ! sao thiết tha

Ngày đầu như thế đó,
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô Tiên
Việt Bách thương yêu,
Đúng như mẹ Ủn Ỉn đoán đó, con đã trải qua 1 tuần thử thách đầu tiên ở trường mầm non.
Mẹ định sẽ bỏ qua phần bi lụy nhưng cũng sẽ ghi vài dòng để sau này con hình dung ngày đến trường đầu tiên của con như thế nào.
Sao cuộc “khủng hoảng osin” lần thứ hai, cha mẹ quyết định gửi con vào trường mầm non Họa Mi, gần sát nhà mình. Con phải biết đây là 1 quyết định vô cùng khó khăn của cha mẹ. Không tìm được người để yên tâm gửi con, ông bà ở xa không thể thu xếp lên ở cùng, cha mẹ không thể ở nhà nhiều hơn được nữa. Đi học là lựa chọn tốt nhất lúc này. Vậy mà ngoại còn chút chút lại gọi lên: cho Bách đi học 1 buổi thôi, hay là gửi nhà trẻ nửa tháng thôi để mẹ tìm người, ngoại còn dặn mẹ hãy ở lại trường mầm non cùng con suốt những buổi đầu tiên… Cha mẹ cũng an tâm phần nào là con đã hơn 13 tháng tuổi, đã biết đi vững vàng và nghe hiểu lời người lớn. Đây cũng là trường mầm non có uy tín của quận, mẹ đã ghé thăm trường và được những cô giáo đón tiếp dịu dàng. Hy vọng mọi chuyện tốt đẹp. Vấn đề còn lại là sự xót xa của cha và mẹ. Không hiểu mình sẽ ra làm sao khi giao con cho 1 nơi xa lạ suốt ngần ấy thời gian. Buổi sáng đầu tiên đó mẹ không làm gì ra hồn. Cứ chút xíu là gọi đến trường thăm con, chốc chốc lại nhìn đồng hồ mong mau mau đến 11h. Bây giờ mẹ có thêm giờ hạnh phúc nhất trong ngày, đó là giờ đón con, Việt Bách à.
Còn Bách ta đã vượt qua những buổi học đầu tiên như thế nào?
Buổi sáng đầu tiên, con hớn ha hớn hở vì được cha mẹ chở ra đường. Đến khi cô giáo ẵm mặt mày con tỉnh rụi (vì con rất dễ làm quen). 9h mẹ gọi điện, nghe báo Việt Bách có khóc 1 chút. 11h mẹ đón con. Trời ơi, không nhận ra thằng nhóc cưng của mình nữa. Thật xót xa quá. Con ôm chầm lấy mẹ mà nấc lấy nấc để. Con không còn khóc nhưng nhìn con lúc đó mẹ hiểu ngay rằng con đã “đau khổ” trầm trọng lắm. Cô an ủi, con chưa quen nên ngày đầu tiên như vậy. Về, mẹ gọi ngay cho cha, em không gửi con nữa đâu. Bình tâm lại, mẹ nghĩ ai ai cũng phải trải qua những cảm giác, phải nói là những thử thách chông gai như thế này. Mẹ con mình cùng cố gắng thôi.
Ngày thứ hai, con vẫn chưa nhận ra “vấn đề” khi cô giáo ẵm lên lớp. Mẹ đón con, mừng rơn vì thấy tâm trạng con đã khá hơn nhiều. Cô bảo con đã ăn được chút ít, còn khóc nhưng rất ít.
Ngày thứ ba, khi mẹ đưa cô ẵm, con quay ngoắc qua và ré lên 1 tiếng, vậy mà lúc mẹ đón con, con lại quay qua, đưa hai tay tỏ ý đòi cô ;). Cô nói con đã hết khóc, ăn và chịu uống tí sữa, nhưng còn chưa ngủ được.
Ngày thứ tư, khi được cha đón về, con không chỉ dang tay đòi cô mà còn ư a như muốn ở lại với cô, tha thiết. Cô dặn đã có thể cho Việt Bách học cả ngày. Nhưng thôi, mẹ chỉ cho Bách học 1 buổi đến khi nào thật quen đã.
…Vậy đó, chúng mình đã cùng trải qua tuần đầu tiên đi học. Mỗi buổi trưa, mẹ thắc thỏm ngồi đợi khi nghe cô gọi “Việt Bách lớp cháo ra về”, hồi hộp quan sát tường tận từng ánh mắt, cử chỉ của con khi nhận con từ tay cô. Lòng mẹ dịu hơn từng ngày khi thấy tâm trạng con dần khá hơn lên. Rồi gọi điện về báo lần lượt từng người: cha, ông bà ngoại, út, H…rằng hôm nay Bách thế này, thế này…
Có chuyện cũng vui, ngồi trên xe mẹ chở mà Việt Bách cứ huyên thuyên suốt dọc đường về. Hay là con muốn lắm kể cho mẹ nghe chuyện cô, chuyện bạn ở lớp. Mẹ từng rất thích hình ảnh này khi bắt gặp ngoài đường. À, mình sắp có được niềm hạnh phúc này đây. Chừng nào biết nói rành rọt, con hãy kể chuyện mẹ nghe thật nhiều Việt Bách nhé!
Thương yêu con lắm, Việt Bách!

No comments:

Post a Comment