Friday, 28 March 2008

Entry for March 28, 2008


SG đang trở trời. Bách cũng thành nhà dự bào thời tiết, sáng sớm ra đã phun phèo phèo, thế là đang nắng nóng SG bỗng có mưa.
Qua 10 tháng tuổi con lăng quăng hết cỡ. Suốt cả ngày ko thấy con rảnh tay. Buông cái này bắt cái kia, hết bò lại ngồi. Hết nhún nhảy tới nhón chân muốn leo ra khỏi cái cũi. Bé thế mà gặp cái bàn cái ghế nào cũng dạng chân và nhón leo lên hết. Nghe tí nhạc là lắc lắc cả người, giơ 2 cái tay lên cao như múa. Dì Hương ghé chơi có tí xíu mà cũng chào thua: cu Bách quậy dễ sợ, lại còn rất "8" , suốt ngày nghe tiếng con. Ai nói gì với con con cũng đáp lại bằng cái miệng chu chu: ư, cha cha, chơi chơi... Cha mẹ nhìn con thắc mắc, năng lượng ở đâu ra mà Heo vàng suốt ngày tưng bừng ko mệt mõi.
Mấy ngày nay con biết bye bye nữa chứ. Có buổi sáng con bye bye cha mẹ đi làm, trên miệng cười toe dũng cảm nhưng cha mẹ vừa quay lưng, cánh cửa đóng sầm lại là nghe tiếng khóc ré của Heo vàng. Chắc con đang tự hỏi, ủa, đang chơi vui vẻ vậy tự nhiên cha mẹ biến mất tiêu (?) Để con ở nhà cha mẹ băn khoăn nhiều lắm. Có bận bịu đến mấy trưa nào mẹ cũng tranh thủ chạy về 1 tí. 1 tí đủ để hạnh phúc khi thấy ánh mắt mừng rỡ của con lúc vừa nhìn thấy mẹ về. 1 tí đủ để an tâm con vẫn ăn, vẫn ngủ, chơi đùa. 1 tí đủ để mẹ bằm bằm thức ăn nấu cháo cho con. 1 tí đủ để mẹ cho con ti xíu rồi ngủ ngon lành...
Con trai của mẹ tình cảm lắm. Con chỉ an tâm, sung sướng khi có cha mẹ hay H, hoặc út Thảo ở nhà. 1 bữa H ghé ngang nhà xách vali đi. Chỉ nhiêu đó thôi cũng làm Heo vàng bịn rịn, ngồi trên ghế ăn mà ánh mắt van nài, 2 tay đưa ra trìu mến. Làm H phải tình cảm 1 hồi mới về được.
Út ù hứa nhứt định 30/4 này lên thăm Bách, út than hoài, nhớ hết chịu nỗi, nhất là những khi nghe được tiếng ư a của con trong điện thoại.
Cha đi Phan Thiết công tác, chỉ có 3 ngày thôi mà mẹ con mình thấy trống.

Wednesday, 26 March 2008

Can Tho Tour


Ngầu chưa nè. H rất khoái tấm hình này. Nhìn con như anh giai sẵn sàng "ăn thua đủ" vậy
Mấy lần vào blog nhưng chưa kịp viết gì, hôm nay viết vài dòng về chuyến đi nhà ông Cậu ở C.Thơ tuần trước...
Tình cờ cậu 3 lên SG thăm con, mẹ G bắt quay lại C.Thơ vậy là đủ cặp ăn chơi vui vẻ cuối tuần rồi Bách nhỉ. Tuy chỉ vỏn vẹn 2 ngày nhưng cha mẹ cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu vì nhà H rất đẹp, rộng và mát mẻ tha hồ cho cu Bách bò lê la suốt ngày. Xong leo lên xe đạp bắt cha chở lòng vòng mấy con đường rợp mát bóng cây.
Đi du lịch bụi kiểu này rất thích vì rất nhiều đồ ăn ngon - Tây Đô mà lị, lại rất rẻ - homestay nhà ông Cậu mà, cu Bách lại gặp ngay món khoái khẩu - cháo trắng với càng cua, cha mẹ cũng ké được vài món của H nấu ngon tuyệt cú mèo...
Nhưng quan trọng hơn là cu Bách có được sự quan tâm đặt biệt của mọi người ở đây. Hết ông Cậu, H đến cậu 2Tâm đều thương yêu thành viên nhí hết lòng. Buổi trưa mọi người đều ngủ hết nhưng ông cậu vẫn thức canh con ngủ suốt cả buổi...Lên xe về lại SG mà cha mẹ đều thấy nuối tiếc, không biết mai này có dịp về C.Thơ nữa không???

Friday, 21 March 2008

Cu Bach 10 thang tuoi


Chúc mừng con yêu tròn 10 tháng tuổi,
Ngày này đánh dấu bằng việc con bị té một phát nhẹ nhàng nhưng cây răng sữa cấn vào hàm trên tét 1 đường nhỏ xíu và...chảy máu. Lần đầu tiên thấy máu chảy từ miệng Heo Vàng thương yêu mẹ G khóc hu hu...
 nhưng trái lại con chỉ u a vài tiếng là cười toe toét lại  may mà không bị sưng môi nên cu Bách vẫn ăn, bú được bình thường.
Với cu Bách qua cơn sóng gió là có điều gì đó mới mẻ từ con: sốt xong mọc răng, ho vài ngày biết bò, cắt tóc xong biết ngồi, ...còn lần này thì té một phát xong tối đó con biết leo cầu thang liền..hic..hic...từng bậc từng bậc con leo lên một cách ngon lành, cha sẽ quay video lại cảnh này và gửi cho dì M vì hôm trước dì mới nhắc cha đóng hàng rào chận ngay chỗ cầu thang lại.
Sáng nay cha mẹ chở con đi chích ngừa bệnh sởi, đúng là "dân cừ", kim đâm vào rồi rút ra mà Heo vàng cứ tỉnh bơ. Cu Bách 10 tháng được 8,9kg, dài 73cm, hy vọng đến 12 tháng con sẽ vượt mốc tiêu chuẩn quốc gia(9.6kg)
Mẹ hứa cuối tuần này sẽ mua cho cu Bách một chiếc xe đạp để vi vu xung quanh sân đình Chí Hòa, con khoái trò xe đạp này lắm nhưng mấy ngày gần đây toàn xài đồ mượn. À, nhắc đình Chí Hòa mới nhớ...nhà mình cạnh bên đình thần to nhất Xì Gòn, hôm nay bắt đầu cúng đình có hát bội suốt ngày đêm - di tích cấp quốc gia mà lị - không biết cu Bách có ngủ được hay không trong tiếng kèn trống này đây.
Thương con nhiều!!!

Thursday, 13 March 2008

Con cuoi ngua


Hôm nay mẹ bồng con đi hớt tóc, 9 tháng không đến 9 lần nhưng số lần đi hớt tóc đếm cũng nhiều hơn một bàn tay rồi, những tiệm xung quanh nhà và ở CM đã từng đón khành hàng cu Bách, he he
,chắc phải đi vài vòng nữa con mới lựa được tiệm ưng ý, khách hàng tiềm năng mà lị...nhưng khoái nhất mỗi lần hớt tóc nhìn cu Bách đẹp trai hẳn ra...
Lúc này việc cưỡi ngựa đã quá dễ dàng với con (mẹ đầu tư món này định cho con chơi tới 36 tháng ???! ). Con tự lôi ngựa ra, leo lên nhún nhảy và trèo xuống thuần thục mà ko cần sự trợ giúp của cha.
'
Thử nghiệm với xe đạp 4 bánh mượn nhà hàng xóm, thật bất ngờ con cũng mạnh dạn cầm lái và đạp lên pê-đan như cua rơ chuyên nghiệp...mẹ còn sợ chưa dám cho con ngồi một mình nhưng cha chắc chắn tới thôi nôi con sẽ ngồi và tự đạp luôn cho mà xem.
Trước đây mỗi khi Bách vịn vào nôi hoặc cạnh bàn để đứng dậy là mỗi lần cha phải căng mắt nhìn theo vì cu Bách có thể buông người ngã ra sau hoặc ngồi cái bịch bất cứ lúc nào. Bây giờ đã khác, con biết buông tay ra, cong hai chân và ngồi xuống một cách nhẹ nhàng (đảm bảo an toàn cho...mông
). Còn bò thì không dùng 2 đầu gối nữa mà cong 1 chân lên để đạp bò tới cho nhanh khi rượt theo quả bóng. Những việc này cha mẹ hoàn toàn không dạy (và cũng không thể dạy) mà chỉ là do bản năng phát triển tự nhiên mỗi ngày con lớn khôn lên (mặc dù con uống ít sữa Enfa lắm, chắc do sữa mẹ đó )
Hai ngày nay con có tật ngậm tay. Chắc do cái răng cửa thứ 2 xuất hiện nên mới gây ngứa ngáy nướu răng thế này (hồi nhỏ tới giờ con rất giỏi khi ko ngậm tay cũng như ko cho bất cứ thứ gì vào miệng). Mẹ cố ngăn tay này con lại tranh thủ...ngậm tay kia, cái mặt còn ra vẻ cực kỳ sung sướng. Đến lúc mẹ đưa miếng nhựa chuyên dùng khi mọc răng thì con "xơi" 1 cách ngon lành. Này, mẹ chỉ giải quyết cho con khi quá thèm cắn thôi nhé, ngậm mấy thứ này ko tốt tí nào đâu.
Bách lúc này ư a ô ê , baba, mama suốt ngày, có khi như là hát
Mong lắm thay!!!

Saturday, 8 March 2008

Entry for March 08, 2008


Bách thương yêu,
Lâu lắm rồi mẹ mới viết tiếp cho con. Những ngày này nhà mình tạm ổn hơn rồi, mẹ mới rảnh rỗi đây. Vừa qua tết là phải đối mặt với vấn đề nan giải: ko có người giúp việc
 còn mẹ phải đi hầu hết 2 buổi 1 ngày để lo chuyện học hành. Thế là bà nội phải thân chinh lên SG 2 tuần đến khi con có người giữ mới. May mà có sự trợ giúp đắc lực của bà nội, ko thì mẹ con mình lao đao rồi.
Hai tuần đó cũng là thời gian heo vàng bị chứng khò khè, những cơn ho và nôn ói thức ăn hành hạ. BS bảo: khò khè sinh lý, sẽ tự khỏi, ko cần dùng thuốc. (Mẹ và ngoại rất ủng hộ "tuyên bố" này vì rất biết cái hại của thuốc.) Cái sự "tự khỏi" đó cũng làm phiền mình ko ít. Dụ dỗ hết hơi để đút cho con ăn, đàm kéo lên, con ói hết. Lại bắt đầu từ đầu, hết hơi dụ con ăn...Ko phải mẹ kể khổ đâu nhé, bắt đầu khen con nè. Nói chi tiết hơn về cái "sự ăn" thì hôm nay hơn 9 tháng rưỡi rồi, có thể tự hào rằng Heo vàng chưa bị đợt biếng ăn nào, chỉ đút khó, phải dụ dỗ, làm trò, đưa đồ chơi (càng mới lạ càng tốt), ca hát, miễn đút được vô miệng là con ăn tuốt ;), con ko ngậm cũng ko phun. Mấy hôm nay con mới có "thử thách" mới cho người đút: ngậm chặt 2 hàm răng (2 cây dưới, 1 cây trên
), phải có món đồ chơi nào đó thiệt lạ̀, thiệt hấp dẫn mới hòng hé được cái miệng xinh xinh ấy. Giờ ăn của con thành lúc nhộn nhịp nhất của cả nhà. Theo cái đà này có lẽ nhà mình sẽ thành đội múa lân chuyên nghiệp thôi 
Đây cũng là lúc con lật nhanh, bò giỏi, nhún nhảy luôn nên rất dễ té. Cả nhà luôn phải cảnh giác để giữ an toàn cho Heo vàng. Cha đã cột vải vào từng thanh của cái nôi để con tha hồ nghiêng ngã. Chắc phải làm cái cửa chặn cầu thang ngay thôi, vì chỗ này xem ra đang rất thu hút Heo vàng. Con đã tự bò lên được 1 bậc đầu tiên. Khi được vịn để đi thì con cứ ngã người ra phía sau để dứt khoát đặt trọn bước chân lên bậc kế tiếp chứ ko chịu bước từ từ. (cái chân nho nhỏ ấy nào có đủ thước tấc để bước thẳng người
)
Đi ra ngoài thì cha mẹ luôn canh cánh cục cưng ở nhà. Về tới nhà thì luôn vui vẻ trong lòng vì có cục "nam châm" vô cùng cưng quý.
Thương yêu con lắm lắm, con trai!