SG đang trở trời. Bách cũng thành nhà dự bào thời tiết, sáng sớm ra đã phun phèo phèo, thế là đang nắng nóng SG bỗng có mưa.
Qua 10 tháng tuổi con lăng quăng hết cỡ. Suốt cả ngày ko thấy con rảnh tay. Buông cái này bắt cái kia, hết bò lại ngồi. Hết nhún nhảy tới nhón chân muốn leo ra khỏi cái cũi. Bé thế mà gặp cái bàn cái ghế nào cũng dạng chân và nhón leo lên hết. Nghe tí nhạc là lắc lắc cả người, giơ 2 cái tay lên cao như múa. Dì Hương ghé chơi có tí xíu mà cũng chào thua: cu Bách quậy dễ sợ, lại còn rất "8" , suốt ngày nghe tiếng con. Ai nói gì với con con cũng đáp lại bằng cái miệng chu chu: ư, cha cha, chơi chơi... Cha mẹ nhìn con thắc mắc, năng lượng ở đâu ra mà Heo vàng suốt ngày tưng bừng ko mệt mõi.
Mấy ngày nay con biết bye bye nữa chứ. Có buổi sáng con bye bye cha mẹ đi làm, trên miệng cười toe dũng cảm nhưng cha mẹ vừa quay lưng, cánh cửa đóng sầm lại là nghe tiếng khóc ré của Heo vàng. Chắc con đang tự hỏi, ủa, đang chơi vui vẻ vậy tự nhiên cha mẹ biến mất tiêu (?) Để con ở nhà cha mẹ băn khoăn nhiều lắm. Có bận bịu đến mấy trưa nào mẹ cũng tranh thủ chạy về 1 tí. 1 tí đủ để hạnh phúc khi thấy ánh mắt mừng rỡ của con lúc vừa nhìn thấy mẹ về. 1 tí đủ để an tâm con vẫn ăn, vẫn ngủ, chơi đùa. 1 tí đủ để mẹ bằm bằm thức ăn nấu cháo cho con. 1 tí đủ để mẹ cho con ti xíu rồi ngủ ngon lành...
Con trai của mẹ tình cảm lắm. Con chỉ an tâm, sung sướng khi có cha mẹ hay H, hoặc út Thảo ở nhà. 1 bữa H ghé ngang nhà xách vali đi. Chỉ nhiêu đó thôi cũng làm Heo vàng bịn rịn, ngồi trên ghế ăn mà ánh mắt van nài, 2 tay đưa ra trìu mến. Làm H phải tình cảm 1 hồi mới về được.
Út ù hứa nhứt định 30/4 này lên thăm Bách, út than hoài, nhớ hết chịu nỗi, nhất là những khi nghe được tiếng ư a của con trong điện thoại.
Cha đi Phan Thiết công tác, chỉ có 3 ngày thôi mà mẹ con mình thấy trống.