Tuesday, 15 April 2014

Chuyện nhà tháng 4

Tiếp tục chuyện nàng đi học. Tuần đầu tiên nàng chỉ học 1 buổi mỗi ngày để làm quen thôi. Hai buổi sáng đầu tiên ko khóc làm mẹ an tâm quá. nhưng nàng cũng ko cười, mẹ cứ băn khoăn sợ nàng đang ra sức kiềm chế cảm xúc, vậy thì “già” lắm, đến buổi sáng thứ 3, cô Trang thay vi ẵm nàng vô chơi đồ chơi như mọi khi thì cô ẵm nàng vô lớp rồi cho ngồi trên ghế, cô quay ra lấy cháo vào đút nàng thì nàng đã khóc tut u. Mẹ luýnh quynh nhào vô ẵm nàng, vừa xót nhưng vừa mừng thầm ràng à ha, nàng ta cuối cùng cũng chịu khóc, nàng ta vẫn còn là con nít, mừng quá mừng quá. Nàng khóc là hai dòng nước mắt ướt ròng, mẹ ôm miết, nói con nhìn bạn kìa, bạn đâu có khóc, con chơi đồ chơi kìa, con ở đây xíu rồi cô ẵm con ra sân chơi nha, con thích đạp xe hay cầu tuột, Nhã Thư ôm riết lấy mẹ, lắc đầu lia lịa “mẹ ẵm, mẹ ẵm”, một lúc mẹ cũng phải đưa con cho cô, cô nói dỗ chút xíu sẽ nín, mà Thư nín thiệt. Đến 10h30 Bà nội đến đón Thư về thì con đã quên chuyện khóc buổi sáng.
Buổi sáng thứ 4, khi con thức dậy rửa mặt đánh răng vệ sinh xong thì thay áo đầm, con thấy cái áo đầm hoa tự nói “đẹp hen”, vậy mà khi ngồi xuống cho mẹ cột tóc mặt mày bắt đấu méo mó, chắc là nàng nhớ cột tóc xong phải đi học đây. Cha mẹ chở đến trường, vừa quẹo vô cổng nàng đã biết, “con ko đi được đâu” Cha còn chọc, con ko đi được thì mẹ ẵm con vô !
Chiều về mẹ hỏi con khóc có lâu ko thì Nhã Thư nói “con có khóc, cô nói nín đi nín đi” thấy thương Thư quá. Biết Thư đi học, buổi chiều Ông Bà ai cũng gọi lên hỏi thăm làm Thư trả lời mệt nghỉ, nàng nghe chuông đt bàn reo là chạy lại a lô liền, nói chuyện rành rọt như người lớn dễ thương quá sức, ko có gì mà Thư ko biết nữa, Út cứ nói hoài như vậy, để xác nhận thành quả của Út đó J
Nhã Thư thấy Anh hai học cũng bắt chước học theo, các chữ cái trên bàn học của anh hai Thư biết hết và hay đọc “anh nờ, em mờ, chữ A, hình bầu dục, hình trái tim, hình ngôi sao…” giọng hay lên xuống và nhấn nhá như là cô giáo đang dạy học vậy.
Mẹ nói với Bách mẹ phải đi công tác 1 tuần, Bách quay qua ôm mẹ thủ thỉ “con ghét mẹ đi 1 tuần”. Bách còn ôm mẹ và nói “con thấy trong bụng mẹ có lo, mẹ lo đi khỏi căn nhà này”, thương hết sức. Ngày nào mẹ cũng gọi về, hồi nào giờ đâu có biết viber nó tiện dụng như vậy, nhờ đó mà mẹ con có thể trò chuyện mỗi ngày như ở nhà. 10h đêm Bách còn chưa chịu ngủ, than nhớ mẹ, mẹ nói “cứ tưởng tượng như có mẹ nằm bên cạnh” vậy mà khi mẹ về Bách còn nhớ và nhắc lại “con tưởng tượng có mẹ nằm bên cạnh”. 1 tuần mẹ vắng nhà thì Nhã Thư đi học được có 1 buổi thôi, còn lại là 1 ngày nghỉ lễ giỗ tổ Hùng Vương và con hơi sổ mũi là Út cho ở nhà! Mẹ đi đến ngày thứ 4 đã muốn về ngay lập tức rồi, thì bên nhà ngày thứ 4 mấy cha con cũng bắt đầu lộn xộn, Bách thức trễ vì hôm qua em quậy đến khuya mới ngủ được, Nhã Thư thì ho, nghỉ học ở nhà. Mẹ kết luận, mẹ con mình chỉ có thể xa nhau 3 ngày trở lại thôi!

Nghe Út kể chuyện thế này: Bách nói hôm nay con học chữ Út ở trường, con nói với cô giáo, con có bà Út ở nhà chăm con hiền lắm. Bách còn hỏi Út sao con kêu Út là Út ù? Rồi Út giải thích và nói Út tên là Phan Kim Hoàng, Bách mới nói “trời, Út có tên đẹp dữ ta”. Ngày đó mẹ về, quấn quít với các con suốt cả ngày, vừa rời 1 chút là Thư hỏi “mẹ đi đâu vậy” mẹ nói mẹ đi chợ, Thư kéo dài giọng “mẹ đừng đi chợ” hihi, con gái yêu dấu ơi, ai mà muốn rời xa con đâu con!!!!

Wednesday, 2 April 2014

Nàng ta đi học

Hôm qua ngày 1.4.2014 ngày nàng ta đi học buổi đầu tiên trong đời lúc 26 tháng 4 ngày tuổi. Hôm ấy có nắng vàng trời nhẹ lên cao, nàng ta ko khóc cũng ko cười, hơi nhíu mày, mẹ dẫn nàng vào lớp, cô giáo Trang xinh đẹp đón nàng và cho nàng chơi đồ hàng. Nàng có vẻ thích nhưng vẫn ko cười, khi Cha Mẹ bye bye, nàng cũng vẫn ko cười. Mẹ nghĩ chắc CPU của nàng đang xử lý,mình đang đi đâu đây, mình sẽ như thế nào đây. Mẹ phải đi công tác nên mẹ dặn Cha ngồi lại quán cfe Lan Anh, khi nào nghe nàng khóc là chạy vô rước nàng liền. Mẹ đi mà hồi hộp, nhưng đến 10h thì thấy tin nhắn của Cha: Cô Nhã tuyệt vời, ko khóc mà lại vui vẻ, hát múa tùm lum, bye bye bạn với cô hẹn mai gặp lại. Mẹ như nhẹ cả người. Mẹ gọi về hỏi đi học sao Thư thì con kể rành mạch “con được cô cho chơi đồ chơi, có cái chén nhỏ, cái muỗng nhỏ, cái chén lớn”, Mẹ hỏi con ăn gì chưa, con nói Cô cho con ăn cháo, con ăn với mấy em bé á. Hihi, em bé gì chứ, là bạn của con đó Nhã Thư à. Nhã Thư về gọi cho Ngoại cho mẹ Hoài kể chuyện con đi học thành công như thế như thế, ai cũng mừng và khen con gái “giỏi thiệt à nha”.
Cha nói vì Nhã Thư được chuẩn bị tâm lý kỹ hơn Bách nên việc đi học có vẻ dễ dàng hơn. Út đã dặn Nhã trước cả tháng, rằng “đi học có cô giáo, có bạn, có đồ chơi, ko có Cha, Mẹ, ko có Út” nàng ta nghe 1 lần là nhớ liền và nói vanh vách mỗi khi có ai hỏi đi học thế nào Thư. Tuần trước mẹ chở Nhã lên trường đăng ký con thấy các chị đang đứng tập múa với cô giáo bài “Búp bê bằng bông”, rồi con ra sân trường được bạn cho mượn chạy thử xe đạp, vậy là nàng nhớ, về nhà kể lại hoài.
Hôm nay ngày thứ 2 đi học, sáng Thư dậy tỉnh táo mặc áo đầm đẹp rồi Cha Mẹ chở đi học, cũng ko hớn hở nhưng ko khóc, ko mếu. Con có đang cố tình kiểm soát cảm xúc con ko vậy Nhã Thư, đừng có “già đời” quá chứ, hihi, đúng là mẹ tham lam phải ko, vừa muốn con không khóc, mà con không khóc lại sợ là con đang già quá!!! Cha mẹ đưa con vào lớp, con ở lại với cô, vẫy tay bye bye cha mẹ, cũng với vẻ mặt nghiêm nghiêm. Trưa 10h30 Út đến đón con về thì con vui rồi, con nói với Út “mình về chút rồi đi học nữa nha!” hy vọng nàng ổn thật!
Mẹ kể chuyện lùi lại những ngày trước nè:
Con gái tinh tướng, thấy Mẹ đi làm về là nhảy ra ngay “Mẹ mẹ, anh hai nó coi tivi kìa Mẹ.” chơi với Anh Nguyên thì toàn ăn hiếp người ta mà còn hay méc Mẹ là “Anh Nguyên nó đè con đó Mẹ”. Từ nhỏ tới lớn ở nhà với Út, vậy mà lại rất gan dạ và hòa đồng, Út hay cho bạn Mi, bạn Hoàng Anh hàng xóm qua chơi, coi như con cũng có bạn hàng xóm, chơi vui thì nhiều vậy mà có đôi khi cũng chọc bạn, giành đồ chơi của bạn nữa chứ. Có hình ảnh rất đẹp của tuổi thơ con: có khi hai đứa ở hai nhà đối diện, đứng ở cửa nhà mình mà cứ gọi với qua “Nhã Thư ơi” nàng kia đáp lại “Hoàng Anh ơi” lặp lại nhiều lần làm người lớn thấy dễ thương quá sức!
Nàng “tài lanh” dám chỉnh anh hai thế này “anh hai nhỏ nhỏ, chỉnh tivi nhỏ nhỏ để cha đọc báo, lịch sự” oai choài oai J
Nàng nhí nhố 9h là được Cha cho lên lầu ngủ vậy mà nghe Cậu và Hạnh qua chơi tíu tít ở dưới nhà là chạy ầm xuống cầu thang nói thiệt lớn: Chào Hạnh, con đây!

Nàng dám làm nữ tướng lắm à, khi bước lên ghế salon nói to “coi ta đây” rồi nhảy xuống cái ầm!